Chuyển đến nội dung chính

Phù Nam

Tôi không có trong tay tài liệu cổ sử về dân tộc Chăm Pa cũng như các hình thái nhà nước trong khu vực mà chúng ta tạm gọi là Phù Nam. Để làm được điều này, ngoài việc đọc biết các nhận định của các nhà nghiên cứu, tôi cần phải tìm ra một yếu tố khách quan để thúc đẩy sự vận động. 


Trong vật lý có nguyên lý "cái gì mà không cấm thì nó xảy ra, mà cái gì không xảy ra thì chứng tỏ đã có một định luật ngăn cản nó xảy ra". Tôi cho là trong thế giới của sinh vật, vi sinh vật, hay trong xã hội loài người cũng như vậy. Đối với các vi sinh vật kiểu như bệnh hắc lào thì, ở vị trí thuận lợi, nấm phát triển thành các clusters. Chúng ta tạm gọi clusters là một quần thể nấm, hay một vết nấm. Các bạn có thể nhận thấy một vết nấm hắc lào ở ảnh dưới đây. Bấm hắc lào không hẳn là một loại bệnh, mà chỉ xuất hiện khi hội tụ đủ điều kiện. Để có nột vết nấm thì cần phải có một tế bào nấm đầu tiên. Tế bào nấm hắc lào này mọc ra rễ và rễ đâm sâu vào phần trong của da thịt, kiểu như rễ của các đám cỏ, hay hay thơ mộng nữa là của các bụi hoa hồng thơm ngào ngạt tình yêu. Do rễ nấm tiết ra các chất gây ngứa khiến cho người bị nấm gãi liên tục tới chầy cả da. Nấm hắc lào cũng chẳng phải là quá ác ý để người bị nấm phải khó chịu, mà là nó cần người bị nấm phải gãi để các bào tử nấm rơi ra để rồi bám vào vị trí mới. Ở vị trí mới ấy sẽ xuất hiện một quần thể nấm, tức một vết nấm mới. Cứ như thế mà xuất hiện các xã hội quần thể nấm. Nơi nấm hắc lào hay xuất hiện là ở những nơi ẩm, ví dụ như ở bẹn. Xưa lính Việt Cộng gần như bị hắc lào cả chỉ vì quần áo thì đồng phục cho tới tận quần đùi, và khi tắm cũng tắm theo kẻng mà phơi quần áo thì cũng phơi ở một chỗ quy định. Cứ hắc lào một anh là anh ta gãi. Quần đùi phơi thì lấy lẫn của nhau. Thế là sau vài tháng là tất cả linh ta đều thò tay vào túi rồi gãi thật lực. Nói như vậy để cho dễ hình dung, bởi cái này cũng giống như các xã hội loài người. Nơi nào ấm áp mưa thuận gió hòa, đồ ăn có sẵn thì nơi ấy sẽ đông dân cư. Chúng ta tạm gọi nó là nguyên lý Hắc Lào.

Đối với nền văn minh của nhân loại thì đó là vùng Lưỡng Hà, vùng đồng bằng sông Nil, vùng đồng bằng sông Hoàng Hà, vùng đồng bằng sông Hằng, và lẽ dĩ nhiên phải là vùng đồng bằng sông Hồng, và sông Cửu Long (sông Mê Kông). 

Lưu vực của sông Cửu Long và sông Hồng rất lớn. Dọc theo bờ biển Việt Nam nay mỗi năm có tới 1000 tỷ mét khối nước ngọt chảy ra. Mỗi năm có khoảng 505 nghìn km khối nước mưa rơi xuống bề mặt trái đất. Trong số đó 398 nghìn km khối là rơi trên các đại dương và 107 nghìn km khối là trên đất liền. Khối lượng 1000 tỷ mét khối nước chiếm 1% lượng nước mưa toàn cầu. Như thế, tuân thủ theo nguyên lý Hắc Lào thì toàn bộ dải đất hình chữ S của Việt Nam nói chung và khu vực khu vực đồng bằng sông Hồng và sông Cửu Long phải là cái nôi của nền văn minh loài người. Như chúng ta đã biết 23 nghìn năm về trước mực nước biển xuống rất thấp, thấp hơn ngày nay tới 130m. Các dữ liệu đo đạc cho thấy khu vực biển quanh quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam sâu chưa tới 100m. Như vậy 23 nghìn năm về trước biển Đông chỉ là một cái hồ nước mặn không lớn lắm. Dòng người tiền sử Austroasia đã di cư qua vùng phía bắc đồng bằng Ấn Độ, qua vùng Môn (Munda), qua cao nguyên Khorat. Từ cao nguyên Khorat có nhiều dòng người tiền sử với tiếng nói thuộc phân nhánh Nam Á (Austroasia ) như tiếng của dân tộc Kinh đã di cư qua dãy Trường Sơn, qua vùng núi Lương Sơn, Cức Phương, Núi Đọ, rồi ra tới hồ nước mặn biển Đông. Họ cũng di cư như vậy theo sông Cửu Long (Mekong). Theo nguyên lý lực Coriolis thì dòng chảy sông Mekong bị bẻ cong, chảy từ tây sang đông, chảy vào vùng từ sông Hậu tới Vũng Tàu, rồi tiếp theo là chảy về khu vực Trường Sa của Việt Nam. 

Như vậy có lẽ khu vực bờ phía đông của hồ Biển Đông từ Trường Sa tới Hoàng Sa có thể sẽ chỉ gồm cư dân di cư từ cao nguyên Khorat xuống và họ nói bằng cùng một ngôn ngữ Nam Á. Trong khi khu vực bờ phía đông của hồ Biển Đông thì nói tiếng Nam Đảo.   

Trong suốt khoảng thời gian 14 nghìn năm tiếp theo, mực nước biển dân cao dần. Cư dân ven hồ Biển Đô di cư lên các chỗ cao. Dòng người di cư về phía bắc dãy Đông Triều vào vùng Quảng Đông kết hợp với dân bản xứ vùng Vân Nam tạo thành các dân tộc Bách Việt. Cư dân di cư vào vùng ven biển từ đồng bằng sông Hồng tới đồng bằng Nam Bộ là dân tộc Kinh. Vùng vịnh Thái Lan và biển phía đông Malay có độ sâu khoảng 100m nên khoảng 23 nghìn năm về trước thì đây cũng là vùng đất liền. Rất có thể khu vực này cư dân nói tiếng hỗn hợp Nam Á với Nam Đảo (Austronesia). 

Trong khoảng thời gian vài thế kỷ đầu Công Nguyên, có lẽ khu vực ven biển vịnh Thái Lan, bờ biển phía đông Malay, bờ biển Việt Nam từ Óc Eo tới Minh Thuận là khu vực có giao thương buôn bán tấp nập. Nó được biết tới dưới tên gọi Phù Nam. Khoảng cách từ vùng bờ biển Óc Eo - Minh Thuận tới bờ biển Malaysia chỉ khoảng từ 200km tới 400km. Như vậy nếu gió biển vào khoảng 20km/giờ thì thuyền buồm di chuyển chỉ mất khoảng 1 ngày. Tôi dự định thống kê xem một năm có bao nhiên ngày có thổi từ bờ biển Óc Eo - Minh Thuận tới bờ biển Malaysia và bao nhiêu ngày thổi ngược lại. Từ đó tôi muốn khẳng định trung tâm buôn bán của Phù Nam là ở vùng Óc Eo - Minh Thuận. 

Mong các bạn hỗ trợ. 


19020911085021 TECHCOMBANK 

Chủ tài khoản: Nguyen Le Anh 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Champa giao thương với Iran

Tiền được đúc bằng bạc của vương quốc Funan (khoảng thế kỷ 1 tới 7)

Người Chăm Pa

Các di chỉ khảo cổ và văn hóa phi vật thể cho thấy người Chăm Pa quan niệm khi linh hồn người chết sẽ đi tới không gian khác mà không còn liên quan tới thế giới hiện tại. Họ quan niệm cuộc sống là cõi tạm. Người Chăm Pa kiêng gọi tên người chết, họ cũng không để người khác biết.